Tuyết rơi Của Alfred Mombert *1872 †1942 Và nhiều ngày tuyết rơi. Chỉ tuyết ngập . Chỉ tuyết ngập . Bầu trời xám ngắt – mặt trời tắt ngấm Và một buổi sáng, tuyết thì thầm với bạn: "Chúng ta hãy đi." Mọi người ưng thuận và lấy một chiếc khăn tay lụa và đóng cửa buồng. Mọi người đi bộ tay trong tay băng qua tuyết dầy. Mơ ước. Mỉm cười. Từ mặt đất anh sáng lung linh vàng chói cuối cùng biến ảo Schneefall Und viele Tage fiel nun schon ein Schnee. Nur Schnee. Nur Schnee. Stumpfgrau der Himmel! — sonnelos. Und eines Morgens sprach Er sanft zu Ihr: „Laß uns gehn." Sie nickte nur und nahm ein seiden Tüchlein und schloß die Kammer. Sie wandeln Hand in Hand durch tiefen Schnee. Träumend. Lächelnd. Der letzte goldene Schimmer wandelt aus dem Land...
Tuyết rơi
Của Alfred Mombert *1872 †1942
Và nhiều ngày tuyết rơi.
Chỉ tuyết ngập . Chỉ tuyết ngập .
Bầu trời xám ngắt – mặt trời tắt ngấm
Và một buổi sáng, tuyết thì thầm
với bạn:
"Chúng ta hãy đi."
Mọi người ưng thuận và lấy một chiếc khăn tay lụa
và đóng cửa buồng.
Mọi người đi bộ tay trong tay băng qua tuyết dầy.
Mơ ước.
Mỉm cười.
Từ mặt đất anh sáng lung linh vàng chói cuối cùng biến ảo
Schneefall
Und viele Tage fiel nun schon ein Schnee.
Nur Schnee. Nur Schnee.
Stumpfgrau der Himmel! — sonnelos.
Und eines Morgens sprach Er sanft zu Ihr:
„Laß uns gehn."
Sie nickte nur und nahm ein seiden Tüchlein
und schloß die Kammer.
Sie wandeln Hand in Hand durch tiefen Schnee.
Träumend.
Lächelnd.
Der letzte goldene Schimmer wandelt aus dem Land...
Nhận xét
Đăng nhận xét