holywood

25 năm nhớ Nhiếp ảnh gia tài hoa Vũ Huy Phương ( con cụ Phúc Hậu - nhà thuốc Nam Định ) HOLLYWOOD***, kí ức thăm Hoa Kì 1994-2021 Nhớ lại : khi làm thủ túc từ Hồng Kong đi Mỹ , mình và C bị giữa lại vì có vấn đề gì đó , lính canh lăm lăm rong tay khẩu tiểu liên , khi ấy phải lấy vi sa đại sứ Anh ở Hà Nội để vào Hồng Koong , đoàn đến sứ quán Mỹ ở Hồng Koong để phỏng vấn ;, Mưa rất to, vốn liếng ngoại ngữ tiếng Anh , tiếng Hoa s, mình dùng hết cỡ với chú lính lăm lăm tiểu liên , nhưng cũng như nước đổ đầu vịt ; nhìn đồng hồ còn có 15 phút là đóng cửa chuyến bay đi MỸ , không biết tại sao , chú lính vẫy bằng súng cho mình & C ra , cả đoan đoàn quá ; nhưng Đoàn kiểm lại quân lại thiếu Vũ Huy PHương , người phiên dịch só 1 của đoàn , thừ gan chỉ còn 10 phút , vì mình & C bị giữ lại , VHP đã làm xong mọi thủ tục lại vòng ra tìm cách gỡ cho mình & C ; Khi ấy có hai ý kiến chờ VHP , mới lên máy bay đi Mỹ , còn ý kiến thứ 2 , đoàn cứ lên máy bay , VHP giỏi ngoại ngữ sẽ tư gỡ , lên sau , hặc bay chuyến sau ; đang tranh luận, còn 7 phút nữa , thấy VHP vào , cả đoàn mừng quá , từ chỗ đứng chạy ra cửa đi Mỹ khá xa , chạy hộc tốc , mưa tầm tã như đổ nước , khi lên ô to đua thang máy bay , mỗi người được phát 1 áo mưa dùng 1 lần , mỏng như giấy , xỏ tay mạnh cũng rách , Sau này mới biết là mình & C trục trặc vi sa xin vào HK hình như quá 1 ngày , .... Thấm thoát đã 23 năm , VHP đã về cõi tiên , ôi biết bao thương tiếc một tài hoa đoản mệnh --- N ăm ấy tôi đi Mỹ vào đúng dịp Giáng Sinh .Vì đã du học ở Châu Âu rồi, nên sang Mỹ tôi không ngạc nhiên với bất cứ cái gì ở đất Mỹ cả. Nhưng sau khi đi thăm Hollywood rồi thì thấy cũng " ngài ngại " Hoa Kỳ và cụm từ Hollywood cứ hằn sâu vào tôi mỗi khi xem phim của Mỹ . Thăm thì nhiều bang nhiều nơi , nhưng Hollywood thì mệt nhoài thích thú nhất. Mệt nhoài bởi đã bỏ ra 50 đôla mỹ, nên cũng muốn xem cho cùng kiệt cả ngày cho hết tiền và cho thoả trí tò mò của mình. Đã vào đó thì cái gì cũng muốn xem , sức vóc nhỏ bé , lại đúng mùa Giáng sinh nên lạnh cóng . ăn uống không hợp khẩu vị ( dù đã ăn cơm Tây mãi ), khoai tây rán thịt bò ran với tương ớt rồi uống cocacola mãi cũng chán. Nhưng thấy Hollywood rộng quá , mệt nhoài do bị choáng ngợp . Tôi đã chụp đến 30 ( ba mươi) cuộn phim ở Hollywood ,thế mà nay xem lại vẫn không thể hồi tưởng lại hết và không tin là mình đã đến Hollywood thật sự rồi ! Cái cảm giác đầu tiên là họ làm Tuyết giả bằng hạt xốp trắng phun toé toè loe ra khắp nơi , nhất là các cửa hàng bán hàng lưu niệm ( ăn theo tên các bộ phim ví dụ Phim Khổng Long) thì từ chiếc đeo chìa khoá đến quần aó , dây lưng , quần áo , đò lưu niệm... đều có con Khổng long ), Họ gói các gói quà buộc nơ xanh -đỏ -tím -vàng rất khéo "ném " trên các đống tuyết giả tạọ , nhưng mình chụp ảnh vào thì trong ảnh thành tuyết thật; ấn tượng đầu tiên đến Hollywood là họ biến giả thành thật rất tài tình. Cái giả tạo nhân tạo tràn nhập khắp nơi , ví dụ họ chỉ xây mặt tiền ( thực ra chỉ là một bức tường ) của các công ởình , ví dụ nào nhà tù, nào ngân hàng , thậm chí cả một đoạn khu phố cổ mang phong cách Châu á , xe du lich đưa chúng tôi đến nơi họ làm giả tạo động đất ,có núi lưả phun lên, ngồi trên xe mà cảm giác ghê sợ thực sự tưởng chết đến đít rồi ! rồi họ đưa đến nơi bất ngờ có trận lũ ống lũ quét nước chảy ầm ầm hoặc có cơn mưa nhiệt đới ào ào. Xe mình đi qua thì cái giả tạo ấy ngừng ngay ! Chú King Kong sau đóng phim trấn động àmn ảnh khắp thế giới nay thành " bảo vật - hiện vật "ở đây để thu hút sự tò mò của khách du lịch.Xem phim King Kong rồi lại được nhìn chú Kinh kong khổng lồ bất động thật thú vị. Điện ảnh và du lich lại nuôi nhau ! Tại đó họ còn ' diễn xuất trực tiếp " cả một bộ phim cho khách du lịch xem . Hôm ấy tôi xem họ diễn bọn cướp đến nhà một gia đình phụ nữ ở nông thôn. Người phụ nữ mưu trí dũng cảm đã tiêu diệt cả băng cướp. Kịch bản đơn giản những vì có cháy nổ inh tai loá mắt ,cảnh cướp leo mái nhà ,cảnh cướp leo dây diện vào nhà , cảnh người phụ nữ lừa tên cướp rơi xuống giếng nước rồi ném lưu đạn cho chiếc giếng nổ tung , lửa khói rực trời , khói mù mịt. Tôi cứ sợ chàng trai da đen đóng cướp rơi xuống giếng liệu có bị chết cháy không . Nhà cửa tan tành hết. Tôi cũng nín thở xem ,bởi vì nếu diễn viên ( hôm ấy khó ở trong người lại lóng ngóng chậm chạp không chui nhanh thoát khỏi giếng ( tất nhiên là có cống thoát hiểm ) thì chết cháy thật như bỡn . Hết phim tất cả diễn viên xếp hàng chào khách , thì đã thấy căn nhà bị cướp tan hoang đã được dựng lại tươm tất để đón tốp khách du lịch tiếp theo . Đúng là thời gian là vàng là bạc là tiền ! Khắp nơi là trường quay , Hồ nước bé teo , tàu ngầm như mô hình , những con sông với cây cỏ rậm rạp ( chắc bằng bê tông hoặc nhựa ...) , nhìn mắt thường thì thấy cây cứng nhắc , những chụp vào ảnh thì đúng là con sông vùng nhiệt đới Nam Mỹ ! Trường quay thì lớn , mô hình thì nhiều, họ quay thât thuận tiện . Giả tạo mà như thật . Còn phim của ta ví dụ quay cảnh phim ngày xửa ngày xưa ở 36 phố cổ Hà Nội , nhưng trên nóc nhà chi chít ăng ten ? Trên đường thăm nội bộ khu , thấy nhiều người hoá trang thành các nhân vật chính của các phim đang ăn khách. Tôi nghĩ họ là nhân vật đóng thế. Nhưng thấy nhiều người cũng xúm xít xin chữ ký!? Đấy cũng là nghề kiếm cơm !và họ làm quảng cáo cho phim luôn ! Họ rất lịch sự khi khách du lịch muốn chụp ảnh kỷ niêm chung ! Nhiều nơi đậu xe có ghi tên các diễn viên nổi tiếng . Thế là không giành giật nhau nơi đỗ xe khi đi làm. Hollywood khởi đầu từ năm 1880 , Henderson Wilcox , một người Mỹ bị liệt hai chân do cơn sốt thương hàn, vợ là Daeida đến vùng đất này . Họ mua lúc đầu 0,6 km2 ho đặt là Hollywood ( do ngưòi di đân từ Đức tư vấn ). Thế mà hơn 100 năm sau , Hollywood đã phát triển những bước khổng lồ. Tôi đã đến thăm trường quay hiện đại nhất và xem phim nơi có công nghệ cao nhất được áp dụng làm phim! Xe chạy bon bon mà vẫn nhìn thấy ba chữ không lồ trên cao ngất ngưởng HOLLYWOOD, Hollywood cách Los Angeles có hơn 10 km.. Từ miếng đất 0,6 km2 khởi đầu của người liệt hai chân , mà nay thành kinh đô điện ảnh với công nghệ giả tạo hiện đại nhất thế giới ,có thể sản xuất được những bộ phim đầu tư đến 200 triệu USD và thu về gần 2 tỷ USD (ví dụ như Titalic). Có lẽ đã qua nhiều Giáng Sinh , nhưng đúng Giáng Sinh và đón năm mới đến thăm Hollywood thật khó rũ bỏ nó được trong ký ức của mình ! Là người Tây học , nước Mỹ khó làm tôi ngạc nhiên nếu không có Hollywood? VÀO NGÀY NÀY lN ăm ấy tôi đi Mỹ vào đúng dịp Giáng Sinh .Vì đã du học ở Châu Âu rồi, nên sang Mỹ tôi không ngạc nhiên với bất cứ cái gì ở đất Mỹ cả. Nhưng sau khi đi thăm Hollywood rồi thì thấy cũng " ngài ngại " Hoa Kỳ và cụm từ Hollywood cứ hằn sâu vào tôi mỗi khi xem phim của Mỹ . Thăm thì nhiều bang nhiều nơi , nhưng Hollywood thì mệt nhoài -thích thú nhất. Mệt nhoài bởi đã bỏ ra 50 đôla mỹ, nên cũng muốn xem cho cùng kiệt cả ngày cho hết tiền và cho thoả trí tò mò của mình. Đã vào đó thì cái gì cũng muốn xem , sức vóc nhỏ bé , lại đúng mùa Giáng sinh nên lạnh cóng . ăn uống không hợp khẩu vị ( dù đã ăn cơm Tây mãi ), khoai tây rán thịt bò ran với tương ớt rồi uống cocacola mãi cũng chán. Nhưng thấy Hollywood rộng quá , mệt nhoài do bị choáng ngợp . Tôi đã chụp đến 30 ( ba mươi) cuộn phim ở Hollywood ,thế mà nay xem lại vẫn không thể hồi tưởng lại hết và không tin là mình đã đến Hollywood thật sự rồi ! Cái cảm giác đầu tiên là họ làm Tuyết giả bằng hạt xốp trắng phun toé toè loe ra khắp nơi , nhất là các cửa hàng bán hàng lưu niệm ( ăn theo tên các bộ phim ví dụ Phim Khổng Long) thì từ chiếc đeo chìa khoá đến quần aó , dây lưng , quần áo , đò lưu niệm... đều có con Khổng long ), Họ gói các gói quà buộc nơ xanh -đỏ -tím -vàng rất khéo "ném " trên các đống tuyết giả tạọ , nhưng mình chụp ảnh vào thì trong ảnh thành tuyết thật; ấn tượng đầu tiên đến Hollywood là họ biến giả thành thật rất tài tình. Cái giả tạo- nhân tạo tràn nhập khắp nơi , ví dụ họ chỉ xây mặt tiền ( thực ra chỉ là một bức tường ) của các công ởình , ví dụ nào nhà tù, nào ngân hàng , thậm chí cả một đoạn khu phố cổ mang phong cách Châu á , xe du lich đưa chúng tôi đến nơi họ làm giả tạo động đất ,có núi lưả phun lên, ngồi trên xe mà cảm giác ghê sợ thực sự tưởng chết đến đít rồi ! rồi họ đưa đến nơi bất ngờ có trận lũ ống lũ quét nước chảy ầm ầm hoặc có cơn mưa nhiệt đới ào ào. Xe mình đi qua thì cái giả tạo ấy ngừng ngay ! Chú King Kong sau đóng phim trấn động àmn ảnh khắp thế giới nay thành " bảo vật - hiện vật "ở đây để thu hút sự tò mò của khách du lịch.Xem phim King Kong rồi lại được nhìn chú Kinh kong khổng lồ bất động thật thú vị. Điện ảnh và du lich lại nuôi nhau ! Tại đó họ còn ' diễn xuất trực tiếp " cả một bộ phim cho khách du lịch xem . Hôm ấy tôi xem họ diễn bọn cướp đến nhà một gia đình phụ nữ ở nông thôn. Người phụ nữ mưu trí dũng cảm đã tiêu diệt cả băng cướp. Kịch bản đơn giản những vì có cháy nổ inh tai loá mắt ,cảnh cướp leo mái nhà ,cảnh cướp leo dây diện vào nhà , cảnh người phụ nữ lừa tên cướp rơi xuống giếng nước rồi ném lưu đạn cho chiếc giếng nổ tung , lửa khói rực trời , khói mù mịt. Tôi cứ sợ chàng trai da đen đóng cướp rơi xuống giếng liệu có bị chết cháy không . Nhà cửa tan tành hết. Tôi cũng nín thở xem ,bởi vì nếu diễn viên ( hôm ấy khó ở trong người lại lóng ngóng chậm chạp không chui nhanh thoát khỏi giếng ( tất nhiên là có cống thoát hiểm ) thì chết cháy thật như bỡn . Hết phim tất cả diễn viên xếp hàng chào khách , thì đã thấy căn nhà bị cướp tan hoang đã được dựng lại tươm tất để đón tốp khách du lịch tiếp theo . Đúng là thời gian là vàng là bạc là tiền ! Khắp nơi là trường quay , Hồ nước bé teo , tàu ngầm như mô hình , những con sông với cây cỏ rậm rạp ( chắc bằng bê tông hoặc nhựa ...) , nhìn mắt thường thì thấy cây cứng nhắc , những chụp vào ảnh thì đúng là con sông vùng nhiệt đới Nam Mỹ ! Trường quay thì lớn , mô hình thì nhiều, họ quay thât thuận tiện . Giả tạo mà như thật . Còn phim của ta ví dụ quay cảnh phim ngày xửa ngày xưa ở 36 phố cổ Hà Nội , nhưng trên nóc nhà chi chít ăng ten ? Trên đường thăm nội bộ khu , thấy nhiều người hoá trang thành các nhân vật chính của các phim đang ăn khách. Tôi nghĩ họ là nhân vật đóng thế. Nhưng thấy nhiều người cũng xúm xít xin chữ ký!? Đấy cũng là nghề kiếm cơm !và họ làm quảng cáo cho phim luôn ! Họ rất lịch sự khi khách du lịch muốn chụp ảnh kỷ niêm chung ! Nhiều nơi đậu xe có ghi tên các diễn viên nổi tiếng . Thế là không giành giật nhau nơi đỗ xe khi đi làm. Hollywood khởi đầu từ năm 1880 , Henderson Wilcox , một người Mỹ bị liệt hai chân do cơn sốt thương hàn, vợ là Daeida đến vùng đất này . Họ mua lúc đầu 0,6 km2 ho đặt là Hollywood ( do ngưòi di đân từ Đức tư vấn ). Thế mà hơn 100 năm sau , Hollywood đã phát triển những bước khổng lồ. Tôi đã đến thăm trường quay hiện đại nhất và xem phim nơi có công nghệ cao nhất được áp dụng làm phim! Xe chạy bon bon mà vẫn nhìn thấy ba chữ không lồ trên cao ngất ngưởng

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hồi ký Thơ phổ nhạc

Mình thăm Hollywood u s a -1 6 2021