Hồi ky

đám nam nữ công nhân nằm phòng bên , cách nhau có cái vách nứa , cấu véo đùa nghịch nhau trong đêm tối! Càng mất ngủ càng nghĩ về cái tình của bác chủ nhà bên suối ! Biết bao giờ mới gặp lại gia đình này được ? . Rồi 1972 , trong một chuyến công tác ở tuyến lửa , tôi đã trúng trận bom bi của không quân Mỹ! Quanh tôi đều chết hết , tôi lại sống sót với hàng chục viên bi còn găm đầy cơ thể! Lời bác chủ nhà bên suối linh nghiệm xiết bao!. Năm 2004 trong chuyến du lịch đường Trường Sơn - Hồ Chí Minh , tôi có quay lại Thanh Chương , vẫn những đồi chè bạt ngàn , nhưng đâu còn những cánh rừng xưa , con suối xưa? , cảnh vật xưa đã biến đổi hết ! Tôi chỉ còn biết đứng tần ngần bên chiếc cầu bê tông bắc qua suối. Ngôi nhà xưa cũng đã thay chủ, ngôi nhà đơn sơ nay đã là ngôi nhà bê tông cốt thép 4 tầng , sân thượng lấp loá thùng nước Inox ! Hàng rào chè xanh mướt nay là hàng rào sắt tua tua như mũi đòng nhọn chĩa nên trời! Tôi tự hỏi : Bác và gia đình đã chuyển đi đâu? Cuồn cuộn hồi ức và lòng thầm biết ơn người chủ ngôi nhà bên suối xưa. Nếu còn sống thì cũng chỉ hơn 70 tuổi thôi, còn cô con gái bác chủ mời nước chè xanh tôi ở chong – võng , nay cũng ngoài 40 tuổi! Cả đời tôi luôn ghi ơn tấm lòng thịnh tình của gia đình này! Tôi chắc là gia đình đã ăn sắn luộc , nhường gạo cho chúng tôi ăn buổi hôm đó! Nếu vì C Nhưng dù vậy lạ lẫm vậy , nó cũng không bao giờ che lấp được ký ức về bữa ăn đó kể từ khi tôi tốt nghiệp Đại học ,phải buộc “XA MẸ “ mình tự đi kiếm ăn ! Cầu mong cho bác chủ nhà bên suối ở Hạnh Lâm-Thanh Cương-Nghệ An luôn được tràn đầy ấm no hạnh phúc bên con cháu ! 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hồi ký Thơ phổ nhạc

Mình thăm Hollywood u s a -1 6 2021