Chiến tranh Cha ơi, cha đã bỏ con, Tôi gần như không thể đứng vững. Tổ quốc cần bạn ----, không có cuộc đoàn tụ. Tôi đã muốn được ở bên em biết bao đã từng khóc, đã từng cười, sẽ rất vui nếu em ở bên anh đã thực hiện bước đầu tiên. Tôi không biết giọng nói của bạn và tôi nhớ cô ấy rất nhiều. Nỗi khao khát chưa được thỏa mãn có lẽ không bao giờ phai nhạt trong tôi. Tôi không bao giờ được phép trải nghiệm việc vuốt ve bàn tay của bạn. Bạn đã hy sinh cuộc sống của mình và chết ở một vùng đất xa lạ. Tại sao nhân loại không hiểu rằng chiến tranh chỉ là sự điên rồ? Những gì còn lại là đau khổ và buồn bã, Nỗi đau khổ không bao giờ quên. Annegret Kronenberg 2001

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Hồi ký Thơ phổ nhạc

Mình thăm Hollywood u s a -1 6 2021

Quốc âm thi tập của Nguyễn Trãi ( khảo dị )